Nội dung học của các bé lớp mầm tháng 5, trường mầm non Hoa Mai Quận 5
Môn học | Tuần 1 |
Thể dục |
-Ném trúng đích ngang -Bật xa |
Tạo hình |
Tạo hình với màu nước Vẽ ngôi nhà |
Văn học |
Nghe kể truyện -Ai ngoan sẽ được thưởng Đồng dao -Con gà cục tác lá chanh |
Âm nhạc |
Bé tập hát Em mơ gặp Bác Hồ |
Môi trường xung quanh |
|
Làm quen với toán |
Nhận biết trên, dưới, trước, sau của bản thân |
Kỹ năng |
Môn học | Tuần 2 |
Thể dục |
-Bò chui qua cổng -Chạy theo đường dích dắc |
Tạo hình |
Tạo hình với giấy Xé, dán theo ý thích |
Văn học |
Thơ: -Bác Hồ của em -Hồ sen -Quê hương |
Âm nhạc |
Múa minh họa bài Em mơ gặp Bác Hồ |
Môi trường xung quanh |
Bé tìm hiểu Lá cờ Tổ Quốc |
Làm quen với toán |
|
Kỹ năng |
Tập lật sách |
Môn học | Tuần 3 |
Thể dục |
-Lăn bóng và di chuyển theo bóng
-Bật liên tục qua 3-4 ô |
Tạo hình |
Tập sử dụng kéo Cắt dán hàng rào |
Văn học |
Tập kể truyện cùng cô -Ai ngoan sẽ được thưởng Đồng dao -Con mèo mà trèo cây cau |
Âm nhạc |
|
Môi trường xung quanh |
|
Làm quen với toán |
So sánh nhiều và ít |
Kỹ năng |
Tập treo áo khoác |
Nội dung học của các bé lớp nhà trẻ Bambi tháng 5, trường mầm non Hoa Mai Quận 5
Môn học | Tuần 1 |
Thể dục |
Tung bóng qua lại |
Tạo hình |
|
Văn học |
Tập đọc thơ với cô Mưa |
Âm nhạc |
Bé tập hát Mùa hè đến |
Nhận biết tập nói |
|
Nhân biết phân biệt |
Nhận biết Số lượng 1 và nhiều |
Kỹ năng |
Cài mở khuy áo loại dán |
Môn học | Tuần 2 |
Thể dục |
Trèo 3 gióng thang |
Tạo hình |
Bé chơi với màu sáp Vẽ mặt trời |
Văn học |
Nghe cô kể chuyện Thỏ ngoan |
Âm nhạc |
|
Nhận biết tập nói |
Áo mưa, mũ, nón |
Nhân biết phân biệt |
Nhận biết và phân biệt Hình tròn, hình vuông |
Kỹ năng |
|
Môn học | Tuần 3 |
Thể dục |
Bò dích dắc |
Tạo hình |
Bé chơi với giấy Dán hoa |
Văn học |
Tập nói lời thoại truyện Thỏ ngoan |
Âm nhạc |
Hát và nhún nhảy bài Cháu đi mẫu giáo |
Nhận biết tập nói |
|
Nhân biết phân biệt |
|
Kỹ năng |
Giặt áo búp bê |
- Truyện : CÂY TRE TRĂM ĐỐT
- Đồng dao: VÈ HOA
- Ca dao: MỒNG MỘT LƯỠI TRAI
- Bài thơ: GÀ NỞ
- Bài hát: MÂY TRẮNG, MÂY ĐEN
- Bài hát: TẠM BIỆT BÚP BÊ
Ngày xưa có hai vợ chồng nhà kia hiếm hoi mãi mới sinh được một đứa con, lại là một chú Rùa bé tí ti. Hai vợ chồng buồn quá định vứt nhưng Rùa nói:
– Con là con của bố mẹ, bố mẹ đừng vứt con đi.
Thấy vậy, hai vợ chồng liền để Rùa lại nuôi. Rùa ăn ít như mèo, ăn xong lại ngủ một xó.
Mùa đông năm ấy, vua xây nhà. Vua bắt gia đình nào cũng phải đi phu, vác đất, vác gỗ làm nhà cho vua. Ai không đi sẽ bị tội nặng. Rùa nghe được liền bò đến bàn với mẹ:
– Bố mẹ già rồi, cứ ở nhà mà nghỉ ngơi, để con đi làm cho nhà vua thay bố mẹ.
Mẹ Rùa lắc đầu nhìn con không tin tưởng. Nhưng nghe giọng Rùa quả quyết, bà cũng lấy dao buộc vào lưng cho Rùa như người đi rừng. Người vừa làm nhà, người đi lại chật đường, Rùa lại bò giữa đám đông, lâu lâu lại nghe người ta bàn tán với nhau, thắc mắc sao không thấy bố mẹ rùa đi làm cho nhà vua. Sợ những lời bàn tán của bà con sẽ đến tai vua thì vua bắt tội bố mẹ. Rùa bèn ngẩng đầu lên nói to:
– Thưa bà con, cô bác, bố mẹ cháu già yếu rồi không đi làm cho vua được nữa, vì vậy cháu đi làm thay.
Nghe tiếng Rùa nói, mọi người nhìn xuống đất rồi cười lớn.
– Rùa bé thế này thì làm nhà làm sao mà làm nhà được. Thôi! Thôi! Tránh ra cho các cô, các bác làm nếu không người đông, người ta giẫm cho vỡ bẹp mai bây giờ.
Rùa khiêm tốn đáp:
– Các cô, các bác lớn thì vác cây gỗ lớn, cháu nhỏ thì vác cây gỗ nhỏ thôi, có sao đâu!
Mọi người lên rừng, Rùa cũng lên rừng. Người lớn vác những cây gỗ to bằng cái cột. Rùa bé thì Rùa vác cây gỗ to bằng ngón tay, mọi người lại xì xào, cười cây gỗ của Rùa nhưng Rùa không nói gì cứ im lặng. Vác được cây gỗ nào về, Rùa lại xếp vào một đống riêng. Hết ngày Rùa mới đến bên đống gỗ ghé miệng thổi “Phù, phù” mấy cái thì lạ chưa những cây gỗ tự nhiên to lên khác thường. Những cây to gấp ba bốn lần những cây gỗ của người lớn vác, khiến ai cũng phải ngạc nhiên.
Vác gỗ xong, mọi người bắt tay vào làm nhà. Nhà của vưa định làm to quá, mọi người làm mãi mà không xong, ai cũng sốt ruột muốn về nhà. Thấy mọi người chán nản, Rùa nói với mọi người là cứ tâu với nhà vua để cho Rùa làm một mình, Rùa cam đoan là Rùa chỉ làm một ngày là xong.
Nghe Rùa nói, mọi người không tin nhưng vì muốn nhanh chóng được về nhà nên có người đem lời Rùa nói để kể lại với vua.
Vua gọi Rùa tới và bảo:
– Rùa làm nhà cho ta xong sớm thì ta sẽ trả cho nhiều tiền công rồi ta cho về với bố mẹ. Nếu Rùa không làm được thì ta sẽ nọc Rùa ra đánh đủ trăm roi.
Rùa không nói gì, bắt tay ngay vào việc. Nhờ có bạn bè của Rùa giúp đỡ, Rùa chỉ làm đúng một ngày là xong nhà của vua. Rùa mời vua đến nhận nhà. Nhìn ngôi nhà nguy nga đồ sộ vua thích lắm. Nhưng lòng tham lại nổi lên, vua không trả tiền công cho Rùa, không cho Rùa về với bố mẹ như lời vua đã hứa và vua lại còn bắt Rùa làm cho vua một ngôi nhà nữa. Rùa nhận lời nhưng ra điều kiện là trong lúc Rùa đi lấy gỗ thì vua phải giữ mai cho Rùa không được làm mất.
Vua đồng ý. Thế là Rùa liền trút mai, vươn vai ba lần và hóa thành một chàng trai khôi ngô tuấn tú, chuẩn bị đi vác gỗ. Thấy lạ, vua tò mò hỏi Rùa:
– Thế bây giờ ta muốn vào nằm thử trong mai rùa có được không?
Rùa đáp: – Được.
Tên vua dại dột liền chui vào mai Rùa nằm thử, chàng trai bỗng nói: “Khép lại! khép lại!”, mai rùa tự nhiên khép chặt lại, tên vua gian ác tham lam biến luôn thành con rùa. Xấu hổ quá, hắn phải bò lên rừng, đói thì kiếm mộc nhĩ mà ăn. Còn chàng Rùa chúng ta thì được mọi người tôn lên làm vua. Chàng trở về nhà đón bố mẹ đến cung vua ở với mình và đối xử với bố mẹ rất hiếu thảo.
Hoa nhài thoang thoảng bay xa
Mùi thơm khác hẳn, thật là có hương
Hoa cúc không sợ thu sương
Để màu ẩn dật, mùi hương đậm đà
Hoa sen mùa hạ nở ra
Ở bùn mà lại không pha sắc bùn
Hoa mai chót vót đỉnh non
Trắng như bông tuyết hãy còn kém xa
Mẫu đơn phú quý gọi là
Hải đường sắc đẹp nhưng mà không hương
Hoa quỳ nhất ý hướng dương
Hoa liễu trong trắng, trông thường như bông
Phù dung mọc ở bên sông
Hoa đào gặp được gió đông mới cười
Mồng một lưỡi trai
Mồng hai lá lúa
Mồng ba câu liêm
Mồng bốn lưỡi liềm
Mồng năm liềm giật
Mồng sáu thật trăng
Mười rằm trăng náu
Mười sáu trăng treo
Mười bảy sảy giường chiếu
Mười tám rám trấu
Mười chín đụn dịn
Hăm mươi giấc tốt
Hăm mốt nửa đêm
Hăm hai hạ huyền
Hăm ba gà gáy
Hăm bốn ở đâu
Hăm nhăm ở đấy
Hăm sáu đã vậy
Hăm bẩy làm sao
Hăm tám thế nào
Hăm chín thế ấy
Ba mươi chẳng thấy
Mặt mày trăng đâu
Ổ trứng lặng im
Giờ kêu chiếp, chiếp
Gà mẹ xơ xác
Đôi mắt có quầng
Con đông vướng chân
Mẹ càng kêu hãnh
Mẹ dang đôi cánh
Con biếng vào trong
Mẹ ngẩng trông chừng
Bọn diều,bọn quạ
Bây giờ thong thả
Mẹ đi lên đầu
Đàn con bé tí
Líu ríu chạy sau
Con mẹ đẹp sao
Những hòn tơ nhỏ
Chạy như lăn tròn
Trên sân trên cỏ
Vườn trưa gió mát
Bướm bay rập rờn
Quanh đôi chân mẹ
Một rừng chân con
Khi trời có nắng mây mặc áo trắng
Khi trời có mưa mây mặc áo đen
Khi trời nắng, khi trời mưa
Áo mây hai màu mây trắng, mây đen
Khi trời có nắng cây vườn kết trái
Khi trời có mưa ruộng đồng tốt tươi
Khi trời nắng, khi trời mưa
Nắng mưa hai mùa tươi mát quê em.
Tạm biệt búp bê thân yêu
Tạm biệt gấu mi-sa nhé
Tạm biệt thỏ trắng xinh xinh
Mai tôi vào lớp một rồi
Nhớ lắm, quên sao được
Trường mầm non thân yêu.
Truyện : GIỌT NƯỚC TÍ XÍU
Bài thơ: CẦU VỒNG
Bài thơ: ÔNG MẶT TRỜI
Đồng dao: TRỜI MƯA TRỜI GIÓ
Đồng dao: ÔNG SẢO ÔNG SAO
Bài hát: MÙA HÈ ĐẾN
Bài hát: CHO TÔI ĐI LÀM MƯA VỚI
Tí Xíu là một giọt nước. Quê ở biển cả, họ hàng anh em nhà chúng đông lắm và ở khắp mọi nơi, ở biển cả, ở sông ngòi, ao hồ, ở trên trời, ở cả dưới đất…
Một buổi sáng biển lặng, Tí Xíu cùng các bạn đuổi theo các lớp sóng nhấp nhô. Ông Mặt Trời thả ánh sáng rực rỡ xuống mặt biển. Bọn Tí Xíu reo vui trong sóng nhẹ và trong ánh nắng chan hoà. Chợt có tiếng ông Mặt Trời cất lên.
-Tí Xíu ơi! Cháu có đi với ông không? Tí Xíu ngẩng nhìn. Chú đáp giọng rất khẽ, chỉ có ông Mặt Trời là nghe thấy.
– Đi làm gì ạ?
Ông Mặt Trời cười bảo: “Trên mặt đất thiếu gì việc, chỗ nào chẳng cần”. Tí Xíu vui lắm. Nhưng sực nhớ mình là giọt nước không thể bay theo ông Mặt Trời được. Chú hỏi:
-Cháu nặng lắm làm sao bay lên được.
– Không lo, ông Mặt Trời nói ồm ồm, ông sẽ làm cho cháu biến thành hơi. Nói xong ông Mặt Trời vén mây, chiếu thật nhiều ánh sáng xuống biển, Tí Xíu rùng mình và biến thành hơi. Chú chỉ kịp nói với biển cả :
– Chào mẹ, con đi ! Mẹ chờ con trở về. Tí Xíu từ từ bay lên…
Tí Xíu nhập bọn với các bạn. Lúc đầu chúng bay là là xuống biển rồi chúng hợp thành một đám mây mỏng rời mặt biển bay vào đất liền. Gió nhẹ nhàng đưa Tí Xíu lướt qua những dòng sông lấp lánh như bạc. Xế chiều, ông Mặt Trời toả những tia nắng chói chang hơn lúc sáng. Không khí oi bức… Bỗng từ đâu một cơn gió lạnh thổi tới. Tí Xíu reo lên :
– Mát quá các bạn ơi ! Mát quá
Tí Xíu và các bạn nhảy nhót, múa lượn vui thích. Nhưng rồi trời mỗi lúc một lạnh. Tí Xíu thấy rét. Các bạn chú cũng thấy rét. Chúng xích lại gần nhau thành một khối đông đặc toàn những chú bé giọt nước nhỏ li ti. Bọn Tí Xíu không bay cao lên được nữa, chúng sà xuống thấp, thấp dần.
Một tia sáng vạch ngang bầu trời. Rồi một tiếng sét đinh tai vang lên. Gió thổi mạnh hơn. Bọn Tí Xíu níu lấy nhau thành những giọt nước trong vắt. Chúng thi nhau ào ào tuôn xuống đất…
Cơn giông bắt đầu.
Tác giả : Nhược Thủy
Mưa rào vừa tạnh
Có cái cầu vồng
Ai vẽ cong cong
Tô màu rực rỡ
Tím, xanh, vàng, đỏ…
Ồ! Hai cái cơ:
Cái rõ, cái mờ
Ai tài thế nhỉ?
Ngô Thị Bích Hiền
Ông mặt trời óng ánh
Tỏa nắng hai mẹ con
Bóng mẹ và bong con
Dắt nhau đi trên đường
Ông nhíu mắt nhìn em
Em nhíu mắt nhìn ông
Ông ở trên trời nhé!
Cháu ở dưới này thôi
Hai ông cháu cùng cười
Mẹ cười đi bên cạnh
Ông mặt trời óng ánh.
Trời mưa Trời gió
Mang vó ra ao
Được con cá nào
Về xào con nấy
Được con cá này
Thì để phần cha
Được con rô bé
Thì để phần mẹ
Được con cá bè
Thì để phần em
Trời mưa Trời gió
Mang vó ra ao…
Ông sảo ông sao
Ông vào cửa sổ
Ông ở với tôi
Ông ngồi lên chiếu
Tôi biếu củ khoai
Ông nhai nhóp nhép
Cái tôm cái tép
Ông ghép với rau
Ăn mau chóng nậy
Ông ngồi dậy
Ông về trời
Tác giả: Nguyễn Thị Nhung
Mùa hè đến, chim hót vui
Bướm vờn hoa, lượn bay trong nắng
Mùa hè đến, mùa hè vui.
Chim hót ca, đón mùa hè sang
Tác giả: Hoàng Hà
Cho tôi đi làm mưa với, chị gió ơi! chị gió ơi!
Tôi muốn cây được xanh lá, hoa lá được tốt tươi.
Cho tôi đi làm mưa với, chị gió ơi! chị gió ơi!
Làm hạt mưa giúp cho đời, không phí hoài rong chơi.
Truyện : CHÚ BÉ GIỌT NƯỚC
Bài thơ: AI DẬY SỚM
Bài thơ: QUÊ EM
Bài thơ: VƯỜN EM
Ca dao:
Đồng dao: Em tôi buồn ngủ buồn nghê
Bài hát: NẮNG SỚM
Bài hát: CON MÈO RA BỜ SÔNG
Chú bé Giọt Nước được bà mẹ Biển Cả sinh ra, ngày nào cũng dạo chơi khắp vương quốc Đại Dương. Một buổi, chú ước được như Mây đi khắp đó đây. Ông Mặt Trời liền cho Tia Nắng xuống rủ Giọt Nước lên chơi. Thoắt một cái, chú đã ở trên Mây Trắng. Chú thích quá, quên cả lối về nhà. Mây Trắng vốn ham chơi, tới đâu cũng kéo Giọt Nước đi theo. Một hôm, trời oi bức, có gã Mây Đen hùng hổ chặn Mây Trắng lại và thét lên ầm ầm. Mây Trắng chưa kịp nói gì thì thấy một tia chớp sáng lóang. Sấm vang ùng ục. Cả bầu trời tối sầm lại. Chú Bé Giọt nước sợ quá, ngã vật ra. Khi tỉnh dậy, chú ngơ ngác thấy mình đang treo lơ lửng trên một ngọn cỏ, bên cạnh có một tảng đá. Đó là Đá Thần. Bầy ong mang hũ mật thơm ngọt đến thăm. Bác Cây thả xuống những quả ngọt đầu mùa. Đàn chim từ đâu bay tới ca hát. Nhưng Giọt Nước vẫn buồn rầu. Đá Thần liền bảo: – Này chú bé, ta sẽ cho chú ba điều ước, nhưng chỉ có ba điều ước thôi đấy! – Ước gì ta có đường về nhà! – Giọt nước vừa dứt lời, đã thấy mình ở trong một dòng suối nhỏ. – Ước gì ta lại được bay lên trời! – Vừa nói xong, chú lại thấy mình ở trên ngọn cỏ như trước. Chú sợ quá, vẻ mặt buồn hẳn. Bầy ong đã đi kiếm mật từ bao giờ. Bác cây đang xòe lá thở. Đàn chim cũng vội bay đâu mất. Chỉ còn Đá Thần bên cạnh nhắc khẽ: – Này chú chỉ còn một điều ước nữa thôi đấy! Giọt Nước suy nghĩ mãi, rồi lăn ra ngủ từ lúc nào không biết. Trong giấc ngủ say nồng, chú mơ được gặp mẹ. Thật bất ngờ, vừa ngủ dậy, chú thấy mình đang ở một cửa sông lớn, trước mặt là vương quốc Đại Dương lóng lánh bạc. Bà mẹ Biển Cả đang đứng đợi ở đó. Chú bé Giọt Nước chạy lao tới như muốn được ôm chầm lấy mẹ. Chú gọi to: – Mẹ, mẹ ơi!… |
Võ quảng
Ai dậy sớm
Bước ra nhà
Cau ra hoa
Đang chờ đón
Ai dạy sớm
Đi ra đồng
Có vầng đông
Đang chờ đón
Ai dậy sớm
Chạy lên đồi
Cả đất trời
Đang chờ đón
Bên này là núi uy nghiêm
Bên kia là cánh đồng liền chân mây
Xóm làng xanh mát bóng cây
Sông xa trắng cánh buồm bay lưng trời…
Trần Đăng Khoa
Vườn em có một luống khoai
Có hàng chuối mật với hai luống cà
Em trồng thêm một cây na
Lá xanh vẫy gọi như là gọi chim…
Những đêm lấp ló trăng lên
Vườn em dậy tiếng dịu hiền gần xa
Em nhìn vẫn thấy cây na
Lá xanh vẫy gọi như là gọi trăng…
Trần Đăng Khoa
- Tháp mười đẹp nhất bông sen
Việt Nam đẹp nhất có tên Bác Hồ
- Đố ai đếm được lá rừng
Đố ai đếm được mấy tầng trời cao
Đố ai đếm được vì sao
Đố ai đếm được công lao Bác Hồ
Em tôi buồn ngủ buồn nghê
Buồn ăn cơm nếp, cháo khê, thịt gà
Buồn ăn bánh đúc, bánh đa
Củ từ, khoai nước, cùng là cháo kê.
Mở cửa ra cho nắng sớm vào phòng
Nắng cùng em hát và cùng chơi múa vòng
Có cô chim khuyên khen là vui quá
Vui cùng nắng sớm
Ơ má ai cũng hồng
Một con mèo ra bờ sông
Meo…….này chớ xuống sông
Một con mèo ra bờ ao
Meo……… này chớ xuống ao
Em cũng không chơi gần sông
Em cũng không chơi gần ao, kẻo ngã nhào.
Truyện : BÀI HỌC ĐẦU TIÊN CỦA GẤU CON
Bài thơ: ĐI CHƠI PHỐ
Bài thơ: CON TÀU
Bài hát: ĐOÀN TÀU NHỎ XÍU
Bài hát: ĐÀN VỊT CON
Bài hát: LÁI XE Ô TÔ
Một hôm, Gấu con xin phép mẹ đi chơi cùng các bạn. Gấu mẹ dặn:
– Con chơi ngoan nhé. Nếu làm sai điều gì, con phải xin lỗi. Được ai giúp đỡ thì con nhớ cảm ơn.
Gấu con chào mẹ rồi vui vẻ ra đi cùng các bạn. Chú tung tăng chạy nhảy và mải mê lắng nghe chim Sơn Ca hót nên Gấu va phải bạn Sóc khiến giỏ nấm của Sóc văng tung toé ra đất. Gấu con vội vàng khoanh tay và lễ phép nói:
– Cảm ơn bạn Sóc! Rồi cúi xuống nhặt nấm bỏ vào giỏ giúp Sóc. Sóc ngạc nhiên nói:
– Sao Gấu con lại cảm ơn, bạn phải nói xin lỗi chứ!
Khi vào rừng sâu, mải nhìn Khỉ mẹ ngồi chải lông cho Khỉ con nên Gấu con bị trượt chân, rơi xuống hố sâu. Gấu con sợ quá kêu thất thanh:
– Cứu tôi với! Ai cứu tôi !!!
Nghe tiếng kêu cứu, Bác Voi ở đâu đi tới liền đưa vòi xuống hố và nhấc bổng Gấu con lên mặt đất. Mừng quá, Gấu con luôn miệng:
– Cháu xin lỗi bác Voi, Cháu xin lỗi bác Voi!
Bác Voi cũng rất ngạc nhiên liền nói:
– Sao Gấu con lại xin lỗi bác, cháu phải nói cảm ơn chứ!
Về nhà, Gấu con kể lại chuyện cho mẹ nghe. Gấu mẹ ôn tồn giảng giải:
– Bạn Sóc và bác Voi nói đúng đấy. Khi làm đổ nấm của bạn Sóc, con phải xin lỗi. Còn khi bác Voi cứu con ra khỏi hố sâu, con phải cảm ơn.
Chăm chú nghe mẹ giải thích, Gấu con vui sướng reo lên:
– Con nhớ rồi ạ! Khi làm sai phải xin lỗi, khi được giúp đỡ phải cảm ơn.
Đi chơi phố
Gặp đèn đỏ
Dừng lại thôi
Không qua vội
Đèn vàng rồi
Tiếp đèn xanh
Nào nhanh nhanh
Qua đường nhé
Xình xịch xình xịch
Con tàu xanh xanh
Nó chạy nhanh nhanh
Còi reo vui quá
U…u…u…u.
Định Hải
Xịch, xịch, xịch. Một đoàn tàu, nhỏ tí xíu, bước mau mau.
Người đi đầu là chú lái tàu, còn phía sau, cháu nối đuôi nhau.
Thành hàng dài, cháu bước một hai, một hai.
Đàn vịt con, ra bờ ao, nối đuôi theo chân mẹ.
Đàn vịt con nhớ nhé, chớ có rẽ ngang, nhớ đi thẳng hàng.
Chớ có rẽ ngang, nhớ đi thẳng hàng.
Pí po, pí po, em tập lái ô tô.
Pí po, pí po, sau này em lớn, em lái xe đón cô.
- Truyện : CÂY TRE TRĂM ĐỐT
- Đồng dao: VÈ LOÀI VẬT
- Đồng dao: TRỜI MƯA TRỜI GIÓ
- Bài thơ: MÈO ĐI CÂU CÁ
- Bài hát: ANH PHI CÔNG ƠI!
Ngày xưa có một anh trai nhà nghèo hiền lành khoẻ mạnh đi ở đợ cho một lão nhà giàu. Anh trai cày bừa, làm lụng rất chăm chỉ, lại thạo việc đồng áng nên lão nhà giàu muốn anh làm lợi thật nhiều ra của cải cho lão.
Một hôm, lão gọi anh đến và ngon ngọt dỗ dành:
– Con chịu khó thức khua dậy sớm làm lụng chớ quản nhọc nhằn. Ba năm nữa thì ta sẽ gả con gái cho nhé!
Anh trai sung sướng trong lòng và cứ đinh ninh rằng lão nhà giàu nói thật. Thế là chẳng quản đầu hôm sớm mai, anh cứ hùng hục như trâu cày làm giàu cho lão.
Ba năm sau, nhờ công sức của anh, lão chủ có thêm được nhà ngói, sân gạch, lại tậu thêm được ruộng, được vườn nữa…
Nhưng lão nhà giàu chẳng giữ lời hứa năm xưa. Lão ngấm ngầm nhận lời gả con gái mình cho con trai của một phú hộ trong vùng. Một hôm, lão làm ra vẻ thân mật bảo anh trai rằng:
– Con thật là có công với gia đình ta, trồng cây đã ba năm rồi thì ắt đến ngày ăn quả. Cơ ngơi nhà ta nay đủ hết, chỉ có thiếu mỗi cây tre trăm đốt. Vậy con lên rừng, cố tìm cho được cây tre đó mang về, ta sẽ gả con gái ta cho.
Anh trai nghèo mừng rỡ xách dao lên rừng, quyết tâm tìm cho được cây tre trăm đốt mang về để được vợ. Anh không thể nào biết được rằng khi anh đi rồi, thì ở nhà hai lão nhà giàu đã sắp đặt sẵn cỗ bàn để làm lễ cưới cho con trai, con gái của họ…
Hai lão nhà giàu thấy đã lừa được anh trai nghèo kia đi vào rừng thì hí hửng bảo nhau:
– Cái thằng ngốc ấy có đi quanh năm suốt tháng cũng đố mà tìm được cây tre dài đủ trăm đốt! Thế nào rồi cũng bị rắn cắn, hổ vồ cho mà coi!
Về phần anh trai nghèo, thì đang hì hục trèo đèo lội suối, luồn lách hết bờ này bụi khác tìm kiếm mà chỉ thấy những cây tre bình thường, cây cao nhất cũng chưa được năm mươi đốt. Vừa mệt vừa thất vọng, anh ngồi bệt xuống …
Bụt hiện lên hỏi:
– Làm sao con buồn?
Anh trai nghèo thưa rõ đầu đuôi câu chuyện. Bụt cười và bảo rằng:
– Đừng có lo, việc ấy đâu khó gì! Con hãy đi chặt đủ một trăm đốt tre, đem xếp nối với nhau lại rồi hô:
– Khắc nhập! Khắc nhập! thì sẽ có ngay cây tre trăm đốt mà.
Nói xong, Bụt biến mất.
Anh trai nghèo làm đúng theo lời bụt, quả nhiên cả trăm đốt tre dính lại, nối với nhau thành một cây tre dài đủ trăm đốt.
Anh trai sung sướng nâng lên vai vác về. Nhưng cây tre dài quá! vướng bờ vướng bụi, không làm sao mà đem ra khỏi khu rừng được. Anh loay hoay một hồi không biết làm sao ra khỏi rừng đây. Trong lúc đó, Bụt hiện lên bảo:
– Con hãy hô: ” Khắc xuất! khắc xuất! “, thì những đốt tre ấy sẽ tự động rời ra ngay.
Anh làm theo y như lời Bụt, tự nhiên cây tre rời ra thành trăm đốt, anh kiếm dây rừng buộc làm hai bó, mừng rỡ gánh về.
Lúc về tới nơi, thấy hai họ đang ăn uống linh đình và sửa soạn đón dâu, anh trai nghèo mới biết rõ là lão nhà giàu đã lừa anh, lén lút đem con gái gả cho người khác.
Anh giận lắm nhưng không nói năng gì, lẳng lặng xếp một trăm đốt tre nối nhau và hô:
– Khắc nhập! khắc nhập!
Một cây tre đúng một trăm đốt tươi xanh óng ả hiện ra trước mặt mọi người.
Lão chủ thấy lạ, chạy lại gần xem, anh trai liền đọc luôn:
– Khắc nhập! khắc nhập!
Tức thì lão ta dính liền ngay vào cây tre, không tài nào rút ra được.
Lão thông gia thấy vậy, chạy lại tính gỡ cho nhà chủ. Anh đợi cho hắn tới gần, rồi lại đọc:
– Khắc nhập! khắc nhập!
Thế là lão ta cũng dính chặt luôn vào cây tre.
Hai lão nhà giàu sợ quá, kêu khóc thảm thiết, van lạy anh trai nghèo xin anh gỡ ra cho và hứa trước mặt hai họ cùng tất cả mọi người đang có mặt là sẽ gả con gái cho anh ngay ngày hôm nay.
Lúc bấy giờ anh mới khoan thai đọc:
– Khắc xuất! khắc xuất!
Tức thì hai lão nhà giàu kia rời khỏi cây tre và cây tre cũng chia thành trăm đốt.
Lão chủ tuy trong bụng tức muốn chết, nhưng cũng đành bấm bụng gả con gái cho anh trai nghèo. Sau đó , anh làm lễ cưới cô gái và hai vợ chồng cùng sống bên nhau hạnh phúc suốt đời.
Ve vẻ vè ve
Cái vè loài vật
Trên lưng cõng gạch
Là họ nhà cua
Nghiến răng gọi mưa
Đúng là cụ cóc
Thích ngồi cắn chắt
Chuột nhắt, chuột đàn
Đan lưới dọc ngang
Anh em nhà nhện
Gọi kiểu tóc bện
Vợ chồng nhà sam
Rền rĩ kéo đàn
Đúng là anh dế
Suốt đời chậm trễ
Là họ nhà sên
Đêm thắp đèn lên
Là cô đom đóm
Gọi người dậy sớm
Chú gà trống choai
Đánh hơi rất tài
Anh em chú chó
Mặt hay nhăn nhó
Là khỉ trên rừng
Đồng thanh hát cùng
Ve sầu mùa hạ
Cho tơ óng ả
Chị em nhà tằm
Tắm nước quanh năm
Giống nòi tôm cá
Nhờ trời mưa gió thuận hòa
Nào cày nào cấy trẻ già đua (khuyên) nhau.
Chim, gà, cá, lợn cành cau (vườn rau)
Mùa nào thức ấy giữ màu nhà quê.
Sớm đi thì tối lại về
Quần hồng áo tía phủ phê trăm chiềụ
Ai ơi! của thế còn nhiều
Anh em mèo trắng
Vác giỏ đi câu
Em ngồi bờ ao
Anh ra sông cái
Hiu hiu gió thổi
Buồn ngủ quá chừng
Mèo anh ngả lưng
Ngủ luôn một giấc
Lòng riêng thầm chắc
Đã có em rồi
Mèo em đang ngồi
Thấy bầy thỏ bạn.
Đùa chơi múa lượn
Vui quá là vui
Mèo nghĩ: ồ thôi
Anh câu cũng đủ.
Nghĩ rồi hớn hở
Nhập bọn vui chơi
Lúc ông mặt trời
Xuống núi đi ngủ
Đôi mèo hối hả.
Quay về lều gianh
Giỏ em , giỏ anh
Không con cá nhỏ
Cả hai nhăn nhó
Cùng khóc meo meo.
Anh phi công ơi anh bay trên trời
Anh nghiêng đôi cánh bóng như gương soi
Anh vòng anh liệng bay trên xa vời
Anh vòng anh liệng giữ yên bầu trời.
Em thích bầu trời anh đang bay đó
Tối có ông trăng khi mờ khi tỏ
Mưa có cầu vồng ánh xanh ánh đỏ
Em thích bầu trời anh phi công ơi
Mai đây em lớn em làm phi công
Bay cao hơn nữa anh ơi biết không
Em thích bầu trời anh phi công ơi
Em thích bầu trời anh phi công ơi.
Truyện : XE ĐẠP CON TRÊN ĐƯỜNG PHỐ
Bài thơ: TRÊN ĐƯỜNG
Đồng dao: BÀ CÒNG ĐI CHỢ
Bài hát: QUÀ MÙNG 8/3
Bài hát: EM ĐI QUA NGÃ TƯ ĐƯỜNG PHỐ
Sáng sớm nay, mọi người đã đi làm hết. Chỉ còn mỗi mình Xe Đạp con ở nhà. Nằm một mình buồn quá, Xe Đạp con nghĩ: “Mình phải đi dạo phố mới được!”.
Vừa ra khỏi nhà, Xe Đạp con đã thấy trên đường phố đầy ắp những Xe Tải, Xe Hơi, Xe Buýt, cả Xe Gắn Máy và Xe Đạp to nữa. Tất cả đều chạy rất trật tự trên con đường riêng của mình. Xe Đạp con cố len vào chạy cạnh những xe lớn. Chợt trông thấy một chiếc xe tải cũ dính đầy bụi đất, bên trên chất những bao hàng thật to, Xe Đạp con thắc mắc hỏi lớn:
– Bác Tải ơi! Bác chở gì nhiều thế?
Bác Tải già thì thầm:
– Bác chở gạo đấy cháu ạ!
Xe Đạp con vẫn hỏi tiếp:
– Bác chở gạo để làm gì ạ?
Nghe Xe Đạp con hỏi, chú Buýt đi bên cạnh kêu lên:
– Ơ hay! Thế lúa gạo có ích gì cho con người hở cháu?
Xe Đạp con nhíu mày suy nghĩ một hồi lâu rồi hỏi tiếp chú Buýt:
– Thế sao chú không chở gạo giúp bác Tải mà chở toàn người không vậy?
Chú Buýt ngập ngừng vì câu hỏi của Xe Đạp con:
– Ừ…thì….chú…..
Bác Tải già từ tốn xen vào:
– Xe Đạp ơi! Cháu thấy trên mình bác có băng ghế nào không? Còn trên mình của chú Buýt thì đầy những ghế nệm êm ả đó thôi.
“Ừ nhỉ!” – Xe Đạp con ngẫm nghĩ: “Mọi người tựa lưng vào băng ghế đọc sách, xem báo có vẻ thú vị lắm!”. Mải hỏi chuyện và suy nghĩ, Xe Đạp con quên mất mình đã chạy lấn sang vạch trắng giữa đường. Chợt có tiếng gọi khẽ:
– Này, Xe Đạp con ơi! Em đi sang bên đường của em đi nào!
Xe Đạp con quay người về phía có tiếng nói. Thì ra là chị Xe Hơi. Tiếng của chị mới êm ả làm sao chứ không rồ rồ ầm ĩ như bác Tải và chú Buýt. Trông dáng vẻ của chị cũng xinh thật là xinh!
Nghe chị Xe Hơi nhắc nhở, Xe Đạp con tỏ ra bực mình lắm:
– Mặc em, em thích chạy đua với mọi người cơ!
Xe Đạp con vẫn bướng bỉnh chạy phăng phăng phía sau chú Buýt. Đèn đỏ bật lên, tất cả dừng lại. Bỗng một anh Cứu Thương phía sau chạy lên, tiếng còi inh ỏi làm Xe Đạp con luống cuống ngã lăn ra đường. Chị Xe Hơi phía sau vội vàng đỡ Xe Đạp con dậy, Xe Đạp con thẹn thùng lí nhí:
– Em cảm ơn chị!
Rồi Xe Đạp con nhanh nhẹn chạy sang bên đường của mình, nơi có những xe đạp đang đi.
Vỉa hè là lối bé đi
Cầm tay mẹ dắt mỗi khi qua đường.
Xe đông tai nạn bất thường
Một mình bé chớ sang đường bé ơi.
Ra đường bé nhớ bé đi
Nhớ đi bên phải chớ đi lòng đường
Xe cộ qua lại bất thường
Xảy ra tai nạn khôn lường bé ơi!
Bà còng đi chợ trời mưa
Cái tôm cái tép đi đưa bà còng,
Đưa bà đến quãng đường đông
Đưa bà vào tận ngõ trong nhà bà
Tiền bà trong túi rơi ra
Tép, tôm nhặt được trả bà mua rau
Em làm được một cái hoa
Cô cho em mang về nhà,
Em nói rằng con biếu mẹ,
Quà mùng 8-3, quà mùng 8-3.
Trên sân trường, chúng em chơi giao thông.
Đi vòng quanh, qua ngã tư đường phố .
Đèn bật lên, màu đỏ thì em dừng lại.
Đèn bật lên, màu xanh em nhanh qua đường.
Truyện : XE ĐẠP CON TRÊN ĐƯỜNG PHỐ
Bài thơ: XE CHỮA CHÁY
Bài thơ: ĐÈN XANH-ĐÈN ĐỎ
Bài hát: QUÀ MÙNG 8/3
Bài hát: ĐƯỜNG EM ĐI
Bài hát: ĐOÀN TÀU NHỎ XÍU
Sáng sớm nay, mọi người đã đi làm hết. Chỉ còn mỗi mình Xe Đạp con ở nhà. Nằm một mình buồn quá, Xe Đạp con nghĩ: “Mình phải đi dạo phố mới được!”.
Vừa ra khỏi nhà, Xe Đạp con đã thấy trên đường phố đầy ắp những Xe Tải, Xe Hơi, Xe Buýt, cả Xe Gắn Máy và Xe Đạp to nữa. Tất cả đều chạy rất trật tự trên con đường riêng của mình. Xe Đạp con cố len vào chạy cạnh những xe lớn. Chợt trông thấy một chiếc xe tải cũ dính đầy bụi đất, bên trên chất những bao hàng thật to, Xe Đạp con thắc mắc hỏi lớn:
– Bác Tải ơi! Bác chở gì nhiều thế?
Bác Tải già thì thầm:
– Bác chở gạo đấy cháu ạ!
Xe Đạp con vẫn hỏi tiếp:
– Bác chở gạo để làm gì ạ?
Nghe Xe Đạp con hỏi, chú Buýt đi bên cạnh kêu lên:
– Ơ hay! Thế lúa gạo có ích gì cho con người hở cháu?
Xe Đạp con nhíu mày suy nghĩ một hồi lâu rồi hỏi tiếp chú Buýt:
– Thế sao chú không chở gạo giúp bác Tải mà chở toàn người không vậy?
Chú Buýt ngập ngừng vì câu hỏi của Xe Đạp con:
– Ừ…thì….chú…..
Bác Tải già từ tốn xen vào:
– Xe Đạp ơi! Cháu thấy trên mình bác có băng ghế nào không? Còn trên mình của chú Buýt thì đầy những ghế nệm êm ả đó thôi.
“Ừ nhỉ!” – Xe Đạp con ngẫm nghĩ: “Mọi người tựa lưng vào băng ghế đọc sách, xem báo có vẻ thú vị lắm!”. Mải hỏi chuyện và suy nghĩ, Xe Đạp con quên mất mình đã chạy lấn sang vạch trắng giữa đường. Chợt có tiếng gọi khẽ:
– Này, Xe Đạp con ơi! Em đi sang bên đường của em đi nào!
Xe Đạp con quay người về phía có tiếng nói. Thì ra là chị Xe Hơi. Tiếng của chị mới êm ả làm sao chứ không rồ rồ ầm ĩ như bác Tải và chú Buýt. Trông dáng vẻ của chị cũng xinh thật là xinh!
Nghe chị Xe Hơi nhắc nhở, Xe Đạp con tỏ ra bực mình lắm:
– Mặc em, em thích chạy đua với mọi người cơ!
Xe Đạp con vẫn bướng bỉnh chạy phăng phăng phía sau chú Buýt. Đèn đỏ bật lên, tất cả dừng lại. Bỗng một anh Cứu Thương phía sau chạy lên, tiếng còi inh ỏi làm Xe Đạp con luống cuống ngã lăn ra đường. Chị Xe Hơi phía sau vội vàng đỡ Xe Đạp con dậy, Xe Đạp con thẹn thùng lí nhí:
– Em cảm ơn chị!
Rồi Xe Đạp con nhanh nhẹn chạy sang bên đường của mình, nơi có những xe đạp đang đi.
Mình đỏ như lửa
Bụng chứa nước đầy
Tôi chạy như bay
Hét vang đường phố
Nhà nào bốc lửa
Tôi dập liền tay
Ai gọi chữa cháy
Có ngay..có ngay.
Dung dăng dung dẻ
Vui vẻ đi chơi
Đèn đỏ báo rồi
Bạn chờ tí nhé
Dung dăng dung dẻ
Vui vẻ đi chơi
Đèn xanh đã mời
Bạn ơi đi nhé.
Em làm được một cái hoa
Cô cho em mang về nhà,
Em nói rằng con biếu mẹ,
Quà mùng 8-3, quà mùng 8-3.
Đường em đi là đường bên phải,
Đường ngược lại là đường bên trái,
Đường bên trái, thì em không đi
Đường bên phải, là đường em đi.
Một đoàn tàu, nhỏ tí xíu, bước mau mau
Người đi đầu, là chú lái tàu.
Còn phía sau, cháu nối đuôi nhau,
Thành hàng dài, cháu bước một hai, một hai.